Tưởng Chỉ Là Ký Ức

Thuở không có quân nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời dung ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!